phim de thi dam mau
Sai lầm lớn nhất của tôi là quá coi thường người đàn bà kia. Chỉ vài tháng sau khi vào làm, cô ta bắt đầu tỏ tình với tôi, sẵn sàng “cho không biếu không”. Tôi tỏ rõ thái độ, nói thẳng mình không bao giờ phản bội vợ. Cô ta đã xin lỗi và từ đấy luôn giữ thái độ nghiêm túc với tôi, dù luôn “đưa đẩy” với các nhân viên và khách hàng.

Ba năm qua tôi hoàn toàn không ngờ rằng cô ta vẫn còn giữ ý định tán tỉnh nên không đề phòng gì. Tôi không hút thuốc, uống rượu rất ít, vì thế luôn có người “đỡ” rượu giúp khi đi tiếp khách. Hôm đó là buổi tiệc mừng chúng tôi mở một showroom mới ở tỉnh, chỉ toàn nhân viên quen thuộc và vui vì thành công sau thời gian vất vả, bởi thế tôi uống hơi nhiều. Cô ta đưa tôi về phòng và tấn công quyết liệt. Tôi đã để phần con thắng phần người nên cũng không chối tội của mình. Tôi phạm tội nhưng không ngoại tình, không có chút tình cảm nào với cô ta.

Sau bài viết hôm trước tôi đã đọc kỹ từng comment, quyết định không nói với vợ vì như thế là quá bất công với em. Tôi đã gặp cô ta, nói thẳng mình không có tình cảm và không tin cái thai là của tôi. Để đền bù đêm hôm đó, tôi sẽ cho cô ta một số tiền lớn, cô ta phải viết ra giấy kể lại toàn bộ kế hoạch của mình để tôi giữ làm bằng chứng. Nếu cô ta không chịu mà để cho vợ tôi biết, cô ta sẽ không có một xu. Nếu sinh em bé ra và đi kiện, cùng lắm cô ta chỉ có được một ít tiền trợ cấp mỗi tháng thôi.

Lúc đầu cô ta khóc lóc, van xin, sau là mắng chửi, cuối cùng đồng ý nhận tiền. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ hôm sau đang đi làm thì mẹ tôi gọi về gấp. Vừa bước vào nhà đã thấy cô ta đang quỳ dưới chân mẹ tôi khóc lóc, kể rằng tôi và cô ta quan hệ với nhau hơn một năm nay, cô ta đã vì tôi mà phá thai một lần, nay muốn giữ lại đứa con này vì sợ không sinh được nữa. Cô ta còn xin bà hãy khuyên tôi đừng bắt cô phá thai nữa, cũng không cần danh phận gì, chỉ cần bà nhận cháu. Cô ta còn đưa ra giấy của bệnh viện lần phá thai trước.

Cô ta dựng chuyện một cách trơ trẽn đến mức ấy. Vợ tôi ngồi cạnh, mặt tái mét, không nói một tiếng nào. Tôi lôi người phụ nữ đó ra khỏi nhà nhưng cô ta nằm vạ, chỉ đến khi mẹ tôi bảo về, sẽ nói chuyện sau thì mới chịu đi. Tôi kể mọi chuyện cho vợ và xin em tha thứ. Em nghe xong, ngồi lặng đến hơn nửa giờ rồi đứng dậy bỏ về phòng. Tôi chạy theo, kéo tay em lại, em nhìn tôi và chỉ nói đúng một câu: “Anh ác lắm”. Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt đau đớn của em lúc đó. Em ở trong phòng cả buổi rồi dọn quần áo đi đón hai con đang chơi ở nhà ngoại và chở thẳng ra biển (theo kế hoạch thì chiều hôm đó cả nhà sẽ đi chơi biển).