phim ben bo song vuc
Ai nhìn vào tôi cũng bảo tôi sướng, vừa đẹp vừa giàu vừa giỏi. Họ đâu biết đó là cái vỏ bọc mà tôi đang phải gồng mình gánh lấy. Tôi rất cô đơn, sinh ra trong một gia đình nghèo ở một vùng quê nghèo, bố mẹ chăm chỉ làm việc nuôi tôi ăn học, chúng tôi sống rất vui vẻ, chí ít là tôi tưởng thế. Lên cấp hai, gia đình giàu lên, đưa tôi lên thành phố sống trong sự ngưỡng mộ của bao người. Tôi được học trường tốt, ở nhà lầu, đi nhiều loại xe sang, ăn những món đắt tiền, mặc quần áo đẹp. Tôi vốn có khuôn mặt đẹp với lúm đồng tiền nên rất được mọi người chú ý. Nhìn vào ai cũng bảo tôi là công chúa, chiều chuộng tôi để lấy lòng bố mẹ tôi.

Rồi mọi thứ cũng thay đổi vào năm ấy, người ta nói nếu bạn có quá nhiều tiền thì đời sẽ lấy đi của bạn những thứ khác. Bố mẹ tôi cãi nhau nhiều hơn, họ cũng có nhiều tình nhân bên ngoài. Mỗi đêm họ cãi nhau kịch liệt, đánh nhau, cầm dao dọa nhau, đâu biết tôi đang nằm trong phòng nghe hết, khóc ướt cả gối. Lúc đó tôi nhớ lại hình như lúc còn bé mẹ ôm tôi nằm khóc trên giường khi bố mắng chửi bên ngoài, thì ra mọi thứ vốn không tốt đẹp như tôi tưởng. Bố mẹ còn bắt tôi phải làm theo những gì họ muốn. Tôi giống như cỗ máy, chỉ biết làm những việc được lập trình sẵn.

Năm ấy tôi 11 tuổi, cũng là năm tôi nhớ nhất. Tôi chai lỳ cảm xúc, tự tạo cái vỏ bọc hoàn hảo cho mình. Tôi luôn vui vẻ trước mặt bố mẹ và làm học sinh gương mẫu trên trường, chỉ có một cô bạn thân nhất, còn lại chơi cho có lệ. Các bạn nam trong lớp thích chơi với tôi nên có một nhóm con gái ghét tôi ra mặt. Tôi luôn có những cách riêng để họ không đụng được đến mình và những bạn học yếu, nhà nghèo.

Nhiều bạn nói tôi hiền lành nhưng tôi đâu tốt như vậy, đó chỉ là cái vỏ bọc thôi, nhờ đó mà tôi được yên ổn trong ngôi trường có những kẻ xấu đều rất thông minh và có gia thế tốt, bạo lực học đường diễn ra thường xuyên nhưng trường vẫn được ca ngợi là tốt nhất nhì thành phố. Có cô bạn bảo tôi cần gì học, tôi chỉ cười, tôi biết tôi phải cố học thật giỏi để sau này lập nên sự nghiệp cho riêng mình, không phải làm con rối cho bố mẹ.

Rồi tôi đậu vào một trường cấp ba nổi tiếng nhất thành phố. Bố mẹ rất tự hào, đi đâu cũng khen, cốt để họ hàng thấy nhà chúng tôi hoàn hảo. Tôi thi điểm cao, được xếp lớp đầu và không hề có bạn cấp hai. Lần này tôi cố gắng tỏ ra bình thường, không cho ai biết gia thế của mình, học hành cũng bình thường, không nổi bật. Tuy nhiên tôi với các bạn cùng tổ luôn tham gia phong trào của trường và đạt giải cao nên khá nổi tiếng và hay bị các nhóm khác bắt nạt. Ngoài mặt chúng tôi để yên nhưng thật ra chúng tôi luôn âm thầm trị họ theo cách riêng của mình.